Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân
Phan_6
Hắn đã bỏ râu giả, xoay nhìn nàng, cảm nhận tay run rẩy đang
níu áo mình mà hỏi…
“Có sao không?”
“Hic… không sao!!!” – Thu Yên tém nước mắt trả lời, dù mừng nhưng nét mặt vẫn
tái xanh do đã quá hoảng sợ. Gã thủ lĩnh nhìn thế, bất giác co chân đá thêm vào
bụng tên công tử một cước. Hoà Khánh đau như lộn ruột ôm bụng không còn sức
nhúc nhích nhìn bóng hai người chạy khỏi đó rồi ngất đi.
Lục Khưu bực mình vì đang “thưởng trà” vui vẻ tự dưng bị phá ngang đành về lại
thuyền thấy ngay hai đứa mới chạy lên.
Thu Yên hoảng lên không biết làm sao thì hắn đã đột ngột túm lấy nàng cùng nhảy
khỏi thuyền. Lão ta nhanh chóng chạy xem không thấy bóng người ngoi lên khỏi
mặt nước. Vài tên lính đi tìm quanh phát hiện số lính ở lại giữ thuyền đều bất
tỉnh, kể cả Lục Hoà Khánh cũng không thoát.
Chiếc thuyền cạnh bên của Lý Tam giả im ắng không người vì đã xong vỡ tuồng
hay. Kế hoạch trót lọt, đại công cáo thành đúng như đã tính toán… trừ việc uống
nước sông mà thôi.
Kế hoạch trót lọt, đại công cáo thành đúng như đã tính toán…
trừ việc uống nước sông mà thôi. Thu Yên ho sặc, lạnh run ngồi bệt xuống bờ
sông bên kia bến thuyền.
Quả là một con sông lớn nước thật siết nên bơi qua được đến đây cũng nhờ gã thủ
lĩnh lôi nàng theo nếu không Thu Yên chìm giữa sông rồi nhưng cả hai cũng dạt
xa cả một đoạn dài theo dòng nước.
Gã thủ lĩnh cũng thở mệt, bộ dạng của hắn khi không có Hiệp Phong bảo vệ cũng
không đến nỗi ẻo lã yếu đuối trói gà không chặt thường ngày. Hắn vuốt nước khỏi
mặt nhìn bờ bên đây còn là rừng thưa vắng vẻ chưa được con người khai hoang.
Hắn cất mộc thư vào người sau đó nhắm hướng phải đi. Thu Yên vẫn còn mệt lắm,
ngồi thở nghe hắn nói…
“Tốt rồi! Hiệp Phong và đám nhỏ sẽ chờ ở khúc quanh đoạn sông cách đây 10 dặm.
Chúng ta đi bộ phải nhanh thôi để tranh thủ về Kinh sớm!”
Nghe về Kinh thành, Thu Yên dù có yếu sức vẫn tự khoẻ ngay nha. Chờ cả tháng
dài, giờ nàng mới đến cứu cha đây, dù không biết hắn dùng cách gì giúp nàng
nhưng hắn cũng đang dẫn nàng đến Kinh thành như đã hứa rồi.
Thu Yên cả người ướt dẫm, bơi qua sông rất mệt nhọc đứng lên có chút khó khăn
mà hắn ta cư nhìn nhìn thôi không thèm giúp nàng, sau đó còn đi lao lao đúng
tác phong “coi thường” nàng của hắn.
Trời thì trưa nắng, có bước trong bóng cây nhưng cả người từ ướt lạnh vẫn bị
không khí làm cho khô khốc. Thu Yên rên rỉ khi vẫn cố bước theo sau hắn cách cả
đoạn dài, chân nàng vẫn còn đau vết thương té ngựa …
“Tui khát nước…Đau chân nữa!”
“Đi mới một canh giờ đã than rồi! Hồi nảy dưới sông uống nước chưa đủ hả Hồ
ly?” – Cái giọng hắn thật đáng ghét không có chút cảm thông chia sẻ gì với
người khác cả làm Thu Yên tức run la lên.
“Nước đó mà tính gì?”
“Chịu đựng đi! Ở đây không có quán trà cho cô vào uống nước đâu!”
Thu Yên ấm ức cố lê bước theo hắn. Nếu được cùng đi với Hiệp Phong hay các
huynh khác thì nàng đã được nâng niu, trân trọng rồi. Nói chung do nàng xui khi
phải đi chung với loại nam nhân như gã thủ lĩnh này làm chi.
Thu Yên thật sự thấy hơi choáng, cổ họng khát khô đau rát, thở bắt đầu khó
nhọc. Bên cạnh phải là sông có biết bao nhiêu nước nhưng không thể uống mới
thật đầy đoạ con người. Chợt mắt nàng loé sáng nhìn vào trong rừng thấy có dòng
suối nhỏ mừng rỡ reo lên…
“Có suối kìa, chúng ta uống tí nước đi!” – Nghe thế gã thủ lĩnh cũng nhìn sang
rồi nhăn mày nhíu mặt.
“Nước suối cũng không sạch sẽ gì đâu, uống rồi đau bụng đó!”
“Tui muốn UỐNG NƯỚC !!!” – Thu Yên hét ầm lên như trẻ con hư hỏng, hắn ta có
khó chịu cũng không thể cản.
Vậy là cả hai nghỉ lại chút xíu. Hắn đương nhiên không uống nước bậy bạ chưa
nấu nên chỉ rửa mặt cho mát. Nước suối từ khe đá ra trong vắt mát lạnh như thế,
nàng khát gần chết chẳng lo chuyện đau bụng. Thu Yên hạnh phúc lấy mảnh da dê
từ trong túi nhỏ làm vật để hứng nước uống.
Hắn ta ngẩn lên nhìn tấm lược đồ lập tức giật cái phạch tàn bạo, nước đổ ướt cả
người nàng khiến Thu Yên lại cáu lên.
“Nè, huynh thật không có ý tứ!!!”
“Ở đâu cô có cái này!?” – Hắn nhìn lược đồ trên da dê, vẻ mặt thoáng nở nụ cười
tươi tỉnh. Nhìn gã nam nhân biến thái cười, trông thật là sáng chói rạng ngời
khiến cơn tức của nàng lặng mất tăm, ngoan giọng trả lời.
“Hồi nảy trên thuyền họ Lục tui thấy nên lấy luôn!”
“Giỏi lắm! Không căn dặn nhưng lấy được thứ còn hơn ta mong nữa!” – Trông hắn
thật sự đang rất hứng khởi.
“Nó là gì thế?” – Thu Yên tò mò hỏi.
“Lược đồ các điểm cất vũ khí của Thừa tướng ở khu vực nội – ngoại Kinh Thành.
Phải nhanh về Kinh thôi!”
Hắn nói rồi đứng dậy có ý đi ngay. Thu Yên cũng uống nước rồi nhanh chóng đứng
dậy đi theo kẻo hắn ta bỏ nàng ở lại luôn, ai chứ gã này dám làm thế thật nha.
Nhìn hắn, câu hỏi trong đầu nàng từ lúc đầu cho đến tận bây giờ càng mãnh liệt
hỏi…
“Huynh không phải cướp bình thường đúng không? Tui thấy huynh làm toàn mấy trò
gì đâu không àk!”
“Gì mà trò không đâu!? Cái này cũng là giúp cô đó cô nương. Đi nhanh lên đi ta
bỏ bây giờ!”
Thu Yên ủ rũ, nàng thật tò mò quá mà hắn cứ làm ngơ mặc kệ nàng. Đầu nàng càng
lúc càng nặng trịch có chút choáng váng khó chịu cố lê từng bước theo sải chân
vừa dài vừa nhanh của gã thủ lĩnh.
“Huynh … tên gì vậy?” – Thu Yên dốc hết cam đảm hỏi ra lí nhí làm hắn giật
mình, xoay lại nhìn nàng. Nàng thấy có chút mắc cỡ còn hắn lại tỏ ra khi dễ
nha…
“Có cần hỏi tên ta sớm thế không hả hồ ly?”
“Tui có hỏi các huynh nhưng không ai nói hết!” – Nàng giải thích cố không nói
toẹt ra là mình thật vô cùng muốn biết tên hắn. Suốt ngày chỉ biết hắn là thủ
lĩnh hoặc gã biến thái thì nàng thật nhức cái đầu nha.
Hắn nhìn gương mặt có chút ửng hồng của nàng, lập tức thấy hơi sợ nói lạnh
giọng đáng ghét: “Vậy thì khỏi biết luôn đi!?”
Thu Yên nhíu mày lại, cả cái tên mà hắn cũng khinh thường không thèm nói cho
nàng biết hay sao thật là nam nhân biến thái ác ôn.
“Sao mà được!? Nếu huynh giúp tui cứu cha thì tui phải biết tên ân nhân chứ,
chẳng lẽ cứ cho huynh là gã biến thái mãi hả?”
Giờ thì sự bình tĩnh của hắn biến mất ngay thế bằng cơn thịnh nộ. Hắn ta tuy
quái đảng, không giống ai nhưng cư nhiên chưa người nào dám nói ra trực tiếp
hai từ bất kính đó trước mặt hắn.
Thu Yên trơ ra nhận ngay cú đánh lên đầu đau điếng từ hắn.
“Đau!!! Huynh còn dám đánh cả nữ nhi sao?” – Mắt nàng phiến lệ, tay cố ôm đỉnh
đầu đang nhức như có người đóng đinh thật mạnh lên trên vậy.
“Ta đánh đó! Cô dám nói ai biến thái hả?” – Gã thủ lĩnh gầm gừ không ngại bắt
nạt nữ nhi nha làm nàng tức điên lên.
“Huynh chứ ai cái đồ biến thái ác nhân ác đức, không thích nữ nhi chỉ đeo bám
nam nhân thì còn gì không chịu là biến thái hả?”
“Hôm nay ta phải đánh chết cô thôi con hồ ly kia!”
Ai chứ tên khốn này sẽ không thương hoa tiếc ngọc, hắn mà đánh quăng xác nàng
trôi sông cũng có khả năng nha. Nàng biết do mình đi chọc hắn trước làm chi giờ
phải gánh hậu quả nên chỉ co ro ôm đầu chờ chết.
Hắn giơ tay đến định đánh thật nhưng bàn tay chạm lên trán nàng không dùng nhiều
lực gây đau, thậm chí hắn khựng lại để sờ trán nàng.
Thu Yên hết hồn, bối rối mở mắt nhìn nam nhân trước mặt đang dùng tay chạm lên
trán nàng, có thể nói từ lúc biết gã thủ lĩnh này, đây là hành động ôn nhu nhất
hắn từng dành cho nàng.
Nhưng thật sự tên đó không cố ý làm thế, hắn thu tay lại kết luận quả quyết.
“Cô sốt khi nào vậy, trán nóng như thế!?”
“Vậy sao? Nảy giờ tui hơi mệt xíu thôi!” – Nàng ôm vội hai má đỏ, nóng rang của
mình. Hắn chỉ mới quan tâm chút xíu xiu mà nàng đã thấy rất là vui rồi. Hắn
thấy người ta bệnh rồi nên tạm không đánh, xoay đi lạnh ngắt như cũ.
“Vậy thì đi nhanh lên, đến nơi nghỉ ngơi uống thuốc.”
Thu Yên nhìn dáng hắn đi trước, giọng điệu lúc nào cũng ra lệnh trên đầu người
khác cả thật khó ưa. Nàng chờ đợi được gì ở một nam nhân như hắn ta chứ.
Trước đây có nhiều công tử mến mộ nhưng Thu Yên chưa từng thấu hiểu thế nào là
rung động, thế nào là tâm có ý cả. Vậy mà nay đối với một gã cướp biến thái
thích nam nhân, đối xử tàn bạo với nàng nhưng tim nàng lại loạn nhịp.
Thu Yên tự mắng mình vì cha trong ngục chưa biết ra sao lại bị cảm xúc vớ vẩn
lấn chiếm tâm tư.
Chân nàng bước loạng choạng vấp ngay rễ cây té dài xuống. Gã thủ lĩnh xoay lại
thấy thế thay vì chạy lại đỡ ngay như người bình thường, hắn lại mắng ngay vào
mặt nàng…
“Đi có như thế cũng té? Cô là trẻ con hay sao, có cần ta dạy đi lại không hả?”
Thu Yên lúc này không có đủ sức chửi dù có tức lắm. Tay chân nàng vẫn còn bị
thương, sốt cao nên phờ phạt, bộ dạng như con cún nhỏ cố đi bằng hai chân nhưng
vô vọng.
Hắn ta nhìn thấy đây là “sự nguy hiểm” của hồ ly tinh nhưng muốn tàn nhẫn như
bình thường thật không đành.
Hôm trước khiến người ta té đau như thế, lương tâm xót lại trong tấm lòng vô
nhân đạo của hắn cồn cào lắm.
Thu Yên bất ngờ khi hắn đỡ nàng lên lưng cõng nhẹ nhàng. Tim nàng đập không
kiểm soát, đang sốt lại thêm đỏ mặt cảm giác thật choáng váng vì tấm lưng rộng
mạnh mẽ.
Còn hắn ta hối hận ngay lúc làm, cả người nàng mềm mềm nhỏ nhắn trên lưng làm
hắn muốn phát run. Nhưng hắn không thể lại hất người ta đi như hôm nọ được, bữa
nay là hắn chủ động, xem như hắn cõng tiểu Hoa vậy.
Gã thủ lĩnh bước nhanh, Thu Yên rụt rè rồi cũng níu lấy vai hắn. Được gần hắn
như thế này nàng cảm thấy lòng vui kì lạ. Con đường phía trước có lẽ còn xa,
nàng muốn được hắn cõng mình quan tâm mình mãi như thế.
“Vậy huynh tên gì thế?” – Vì sốt cao, giọng nàng càng thều thào. Hắn cõng người
ta cũng đủ căng thẳng lắm rồi nên không suy nghĩ phức tạp trả lời luôn.
“Thiếc Thẩm Nhiên.”
“…tên gì ngộ vậy?” – Thu Yên nhíu mi nói ngay, thật sự tên của hắn xấu hơn nàng
đoán nữa nha. Hắn bực mình vì bị chê tên nên cằn nhằn nói.
“Chứ tên Thu Yên không ngộ hay sao?”
“Đâu có, mẹ sinh tui vào một ngày mùa thu rất yên tĩnh nên cha đặt tên thế đó!
Vậy sau này tui gọi huynh là Thẩm Nhiên nhé!”
Giọng nói trong veo đang thốt ra tên hắn bên tai khiến tên đó thoáng rùng mình.
Trong số hồ ly tinh hẳn Thu Yên là con đầu đàn rồi, quá lợi hại đến hắn còn
thất kinh hồn vía.
“KHÔNG ĐƯỢC!” – Gã thủ lĩnh phản đối như thể hét lên sợ lại bị nghe tên mình từ
miệng Thu Yên thốt ra.
“Thế thì tui gọi là Nhiên ca nhé!?” – Nàng lại hỏi, muốn gọi tên hắn thật thân
thiết như Hiệp Phong vậy nhưng càng khiến hắn sợ thêm nhiều nhiều.
“Không luôn! Cô còn nói nhiều ta cho té nữa bậy giờ.”
Tên đó không biết làm sao đành doạ nàng cho bớt lộ ra mình đang run. Thu Yên
tức quá la lên.
“Huynh là tự cõng tui còn làm tui té thì tui mét Phong ca nè!”
“Uy hiếp ai vậy hả hồ ly tinh kia?”
Cả hai cải nhau suốt con đường rừng ven sông. Hắn ta quả xấu xa và tàn nhẫn
nhưng gần hắn thế này cũng đủ với Thu Yên rồi. Nàng nhắm mắt lại tựa lên tấm
lưng rộng nghe nhịp tim, hơi thở đều đều cùng mùi hương lẫn chút trầm hương dễ
chịu của hắn. Thu Yên cảm thấy rất an tâm ngủ quên không thôi cầu mong cha sẽ
bình yên chờ mình.
———————-
Lục Khưu đỡ Lục Hoà Khánh ngồi dậy. Công tử bị ăn một cước kình lực khiến nội
tạng tổn thương, cả bụng bầm tím.
“Con nói là ai?” – Lục Khưu run rẩy hỏi lại làm Hoà Khánh nheo mắt nói.
“Hắn chắc chắn là Thất vương gia, lúc trên thuyền đeo râu giả nên con nhìn mãi
không ra. Hắn lấy được mộc thư rồi sẽ bất lợi cho cha con! Thúc mau cho bồ câu
báo tin trước cho cha đi!”
Hai năm trước, Lục Hoà Khánh có dự tiệc trà trong cung từng gặp qua Thẩm Nhiên.
Ông thúc nói thật cũng không tin nổi mình đã trúng kế mà không hay.
“Không ngờ Thất vương gia lại có thể bày mưu lấy trộm đồ như thế!?”
“Hắn còn được gọi là hắc vương gia mà Nhị thúc. Hành tung mờ ám, ít khi ở tại
Kinh thành chỉ làm tay chân bên ngoài cho hoàng thượng. Hắn muốn gì con nhất
định sẽ ngăn lại và có cả Liễu Thu Yên nữa.”
Lục Hoà Khánh ôm bụng vẫn đau đớn nhớ càng tức giận hơn. Hắn muốn Thu Yên một
phần nay lại muốn thêm thập phần vì bị đánh đau. Chắc chắn thù này Lục Hoà
Khánh nhất định sẽ trả thật đắt cho cả hai.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian